[Series CẢM XÚC] – Phần 4: Không làm gì cả, đôi khi thật ra là đang làm rất nhiều

“Không làm gì cả, đôi khi thật ra là đang làm rất nhiều”. Nghe xong chắc bạn cười xòa, phi lý quá mà.

Tôi có đọc câu hài hước thế này trong quyển Giải phẫu cơ thể người của Adam Kay “Không làm gì cũng là đang làm nhé, có hàng triệu tế bào đang giúp bạn thay da đổi thịt hàng ngày bên trong người bạn đấy”.

nói vui nhưng thật ra là đúng các bạn ạ. Không chỉ tế bào bình thường của con người đang hoạt động theo chu kỳ sinh ra – trưởng thành – hoạt động năng nổ – già nua – chết đi và bị thay thế. Mà ngay cả một nhóm tế bào đặc biệt cao cấp hơn – tế bào thần kinh (neuron) cũng đi theo chu kỳ tất yếu này.

Nghĩa là khi bạn ngủ, thức dậy, đi tới đi lui, ngồi yên, đứng yên… mấy thứ mà người đời hay gọi là “chẳng làm gì” ấy, thật ra là cơ thể bạn đang làm rất nhiều…

Với nhưng ai đang có tâm trí căng thẳng hay mất cân bằng cảm xúc, mất đi khái niệm khỏe mạnh từ bên trong, khi họ ở yên một chỗ, thứ họ đang làm gấp x10 lần người bình thường.

Tôi, vào những ngày của chuyến đi tìm “lực đẩy” đầu tiên ở Cao Lan Hamlet, đúng nghĩa là đã trải qua như thế.

Đi qua 2 ngày đầu ngủ vùi. Ngày thứ ba lơ thơ không đâu vào đâu. Ngày thứ tư ngắm mây thấy lòng rất khác. 

Sang ngày thứ 5, 6, 7, 8, rồi kéo dài sang ngày thứ 9, 10 so với dự kiến ban đầu, tôi cũng chẳng làm gì.

Nhưng kỳ lạ là thứ cảm xúc tôi có được sau 10 ngày “ở không” đó, lại lôi bản thân tôi ra khỏi mớ bòng bong mà tôi đeo nặng trước chuyến đi.

Tôi làm gì vào ngày 5, 6, 7, 8 ở Cao Lan Hamlet?

Tôi đi dạo, học nấu ăn, xuống vườn đi loanh quanh xem mọi người hái rau trò chuyện. Tôi cũng mặc một bộ đồ thoải mái dọc hồ bơi ngắm núi cao.

Không bơi

Không thiền, hay yoga

Cũng không lao động chân tay

Việc tôi làm nhiều nhất trong mấy ngày này ở Cao Lan Hamlet có lẽ là ngắm mây sáng, đón bình minh, yên lặng trông chiều tà, đi dạo vòng quanh, đi bộ thi thoảng và ngắm người ta hoạt động thường nhật xung quanh. Ăn nhẹ nhàng với salad, hạt, ít trả, cà phê, nước lọc. Và ngủ.

Tôi chỉ làm có bấy nhiêu. Hầu như chẳng thể gọi là một hoạt động vận động gì cụ thể.

Nhịp sống này hoàn toàn khác với tôi ở SG, hùng hục làm hùng hục chiến đấu, luôn phải có tiếng nói, có thế trong mọi chuyện, tôi không để mình thua ai và cũng không để ai hơn mình. Tôi đã sống như thế nhiều năm. Và giờ tôi hầu như không còn nhận ra mình.

Không nhận ra nếp sống thường ngày.

Nhưng tôi nhận ra cảm xúc bất thường của mình.

Tâm thế cầu toàn, không chấp nhận thất bại, khinh khi hiện tại, dốc hết sức cho tương lai và vô số những áp lực hiển hiện trong công việc đã đánh gục tôi, từng ngày, từng tháng, từng năm mà tôi chưa hề nhận ra.

Và khi để cơ thể, tâm trí trống rỗng, không làm gì, tôi mới bắt đầu nghiệm lại, nhìn ra những trục trặc nho nhỏ thật ra đã đến từ rất lâu.

Tôi bắt cơ thể mình làm quá nhiều thứ, trong khi tài nguyên có hạn.

Tôi bắt bản thân phải suy nghĩ quá mức, trong khi cảm xúc đang dần suy kiệt.

Burnout là thuật ngữ, nói trắng ra là tình trạng kiệt quệ toàn tập, vì công việc và vì guồng quay không dừng lại của cuộc sống.

Đúng. Cuộc sống và thời gian sẽ không bao giờ dừng lại. Chỉ có bạn cố chấp chạy đua hay chọn cho mình khoảng nghỉ thôi.

Về đây, tôi thấy thư thả. Tôi có thể thả lòng đi đâu đó chẳng ai phán xét. Tôi có thể cho mình khoảng thời gian không nghĩ ngợi, cũng chẳng làm gì cụ thể. Rồi nhờ mây, nhờ gió, nhờ những bữa ăn thanh lành, tôi thấy mình được “tắm”.

Những thứ cù cặn, u ám đeo bám tôi theo làn mây gió dần trôi đi, vụt khỏi cơ thể tôi, mỗi ngày một chút. Tôi gần như không còn nhớ ra sự tồn tại của mình khi đứng trước không gian bao la này. Mình chỉ là một người con sống, đang ở trong một ngôi nhà sàn ấm cúng của một dân tộc hay ho nào đó trên đời. Tôi nghĩ vậy, suốt chuyến đi.

Nghe có vẻ phản lý thuyết. Khi ai đó bảo rằng là người thì phải sống có ý nghĩa, phải ý thức được sự tồn tại rõ ràng của bản thân.

Tôi thì khác. Càng ý thức rõ bản thân, ý chí cạnh tranh sinh tồn trong tôi càng lớn, điều này rút hết năng lượng trong tôi.

Còn khi về đây, trong khung cảnh nhạt nhòa bảng lãng này, tôi thấy mình nhỏ bé, nhỏ tới mức như không còn hiện diện trong cuộc đời rộng lớn.

Tâm trí tôi giãn ra, không có suy nghĩ gì về việc trở thành người nọ người kia. Tôi như quên đi cuộc đời trước đây của mình. Tôi thấy mình đang có đủ. Tiền bạc, nhà cửa, xe cộ, bố mẹ yêu thương. công việc nhiều người mơ ước. Vậy đã đủ chưa? Chắc là đủ rồi. Vậy tại sao mình không tự cho mình thong thả hơn.

Lúc nghĩ tới đây, tôi giật mình, rùng mình một chút.

Chưa bao giờ suy nghĩ nghỉ ngơi hiện diện trong tôi, rõ ràng và thôi thúc đến vậy.

Nhưng liền sau đó tôi mỉm cười, khẽ nói với chính mình “ừ vậy đi, làm tốt rồi”.

Hành trình nhận ra và chấp nhận đó, cùng với thứ lực đẩy vộ hình từ chuyến đi, tới giờ tôi vẫn còn nhớ như in

Tôi quyết định extend thêm 2 ngày nữa ở Cao Lan Hamlet. Ngày thứ 9 và thứ 10 này, tôi mới bắt đầu làm những hoạt động nho nhỏ đúng nghĩa. Tôi bơi trong 1 ngày và ngày cuối cùng sáng đi dạo, chiều hái rau, tối về phòng nhâm nhi tách trà, chuẩn bị hành lý. Sáng hôm sau tôi ngắm mây lần nữa rồi check out.

Mọi thứ sau đó thế nào?

Từ đó tới nay đã hơn 1.5 năm. Sau chuyến đi ngày nào, khi quay về, tôi sắp xếp lại căn nhà, dọn dẹp phòng ốc, xem như lần nữa dọn tâm hồn. Tôi rút bớt vai trò trong công việc, giảm số dự án, không tự đề xuất target cao hơn các nhóm làm việc khác. Tôi bắt đầu thêm tiết mục đi bộ sáng sớm trước giờ làm vào lịch trình của mình. Ngày nào làm việc mệt, cuối tuần đó tôi lại đánh xe lên Cao Lan Hamlet sạc pin rồi quay về khi tuần mới đến.

Đừng nghe ai đó nói chỉ cần 1 chuyến đi, tâm trí bạn sẽ an lành. Điều này không đúng.

Chuyến đi đó, nếu lựa chọn đúng nơi, đúng thời điểm, cũng sẽ chĩ là LỰC ĐẨY ban đầu, tiếp thêm nguồn năng lượng khiến chúng ta can đảm nhìn nhận mình đang có vấn đề. Còn rất nhiều thứ phải làm sau đó để có thể quay lại tình trạng bình thường. Chuyến đi đầu tiên này sẽ là kỷ niệm đẹp, khiến bạn nhớ về cảm xúc mới mẻ mình khai phá được. Để rồi trong quá trình thay đổi, đáu tranh tiếp theo đó, mỗi khi nhớ về chuyến đi, bạn được tiếp thêm sức mạnh, bởi những ký ức kỳ lạ lần đầu cảm nhận, không thể xóa nhòa (còn tiếp)

Xem lại