[Series CẢM XÚC] – Phần 3: “Lực đẩy” của tôi đến từ một chuyến đi, bạn thì sao?

Bạn đã biết về “Lực đẩy” rồi đúng không?

Vậy bạn sẽ chọn cách nào để tạo thêm lực cho bản thân, giúp có thêm can đảm đối diện với ngổn ngang trong mình?

Tôi thì chọn đi một nơi nào đó khuất xa tầm mắt những thứ có thể khiến mình suy nghĩ nhiều. Ở đó một tuần. Mọi diễn biến cảm xúc phức tạp lẫn ôn hòa nhất sẽ diễn ra trong một tuần này.

Để tôi kể bạn nghe chuyện đã diễn ra thế nào nhé.

Lần đầu tôi quyết định đi một chuyến như vậy là đâu đó tầm đầu 2024. Khi ấy, nói một cách chợ búa thì tôi đang “rất điên”. Nói một cách mỹ miều thì có nhiều thứ cảm xúc tiêu cực đang dồn đến cùng lúc, khiến tôi quá tải và chỉ muốn sập nguồn, hết pin đúng nghĩa đen. Tôi khóc nhiều trong đêm, ăn không thấy ngon, sụt cân, giảm tập trung, khó có thể nghĩ ra thứ gì đó mới mẻ trong công việc. Những mối quan hệ xung quanh dần xấu đi. Cùng thời điểm, tình cảm riêng cũng trục trặc, cãi cọ với cả bố mẹ. Với tôi, bầu trời khi đó xám xịt. Sáng thức dậy chẳng muốn đi làm, chỉ muốn vùi đầu vào ngủ và ngủ. Tôi cũng không còn bất kỳ hứng thú nào với những chuyện trước đây mình từng rất thích, đến cả nhấc ngón tay lên còn thấy mệt.

Bạn tôi làm tham vấn tâm lý bảo hay là mày đang bị burn out. Nó nói có nhiều bài test cho chuyện này, cũng có cách vượt qua bằng chuyên môn, nhưng biết tôi cứng đầu sẽ không nghe theo hay chấp nhận bất kỳ phiên tham vấn nào. Cuối cùng nó thở dài, bảo “Đơn giản nhất là nhấc mông lên, đi một chuyến đâu đó nhé. Ra chỗ nào tách mày khỏi lo lắng, khỏi áp lực ấy, rồi tắt hết mấy thứ kênh liên lạc đi, ở yên đó, tịnh dưỡng ăn uống, đi bộ, đi bơi rồi suy nghĩ về mấy thứ làm mày kiệt sức. Chỉ cần nghĩ và nhìn ra chúng nó thôi, không cần làm gì khác. Rồi quay về nhé”.

Thế là tôi đi. Tôi biết bạn đang làm hết sức trong sự bất lực khi nhìn tôi ngày một kiệt quệ. Tôi cũng đang hết sức với mình. Tôi đi mà chẳng hi vọng nhiều một thứ quá đơn giản như kiểu du lịch thế nào lại có thể giúp mình. Nhưng, tôi vốn không còn nghĩ ra cách nào khác.

Chọn tới chọn lui, tôi dừng lại ở Cao Lan Hamlet.

Tôi vốn có thiện cảm với những dân tộc thiểu số có cái tên mỹ miều. Cho rằng vì có chiều sâu, duy mỹ nên mới có thể tự gọi tộc mình với một cái tên khiến người đời sau nghe thấy phải mỉm cười tò mò. “Cao Lan”, nghe thôi đã muốn hiểu nhiều hơn.

Không suy nghĩ gì sâu xa, tôi cứ thế quẳng cặp vào xe, phóng lên địa chỉ mình đọc được trên web:

CAO LAN HAMLET: Village 10A – Lộc thành ward – Bảo Lâm district – Bảo Lộc city

Nơi này cách SG chừng 4 tiếng, xem đồng hồ xe thì đâu đó 220km, không quá gần và khô hạn như Vũng Tàu, cũng không quá xa như Đà lạt mù sương. Lại có cả núi, mây và không khí bát ngát mát lạnh. Một lựa chọn ổn áp.

Tôi đặt phòng trước qua tin nhắn trên web, cũng không muốn tốn nhiều công tham khảo nhiều, chỉ nói tới nơi sẽ chọn phòng. Check in xong, tôi chỉ tay đại một phòng có view nhìn ra sườn núi. Phần vì đang rất mệt mỏi, không thể tập trung suy nghĩ gì, phần vì nghĩ có núi chắc sẽ nhìn thoáng hơn.

Sau này nghĩ lại tôi mới thấy lựa chọn khi đó là kiểu rùa gặp may. Bởi tôi đã có một tuần rất thoải mái trong gian nhà sàn tái hiện của người Cao Lan với view tựa mây tựa núi ấy.

2 ngày đầu tiên ở Cao Lan Hamlet

Tôi đúng nghĩa không làm gì, chỉ ngủ và ngủ, ngồi dậy đi vệ sinh uống tí nước rồi lại ngủ vùi. Mà là ngủ rất ngon, không bị quấy phá bởi những giấc mơ hỗn độn không đầu không đuôi.

Tôi đến CaoLan Hamlet vào buổi trưa. Ngủ xong, thức dậy đã là trưa 2 hôm sau. Bụng đói cồn cào. Tôi biết cơ thể mình đang biểu tình dữ dội vì kiểu ăn uống khác bình thường. Không thể để cho mình bị thêm căn bệnh thể chất nào nữa, như đau bao tử chẳng hạn, nên dù còn rất mệt, tôi vẫn ráng xách thân ra khu nhà hàng của khu nghỉ dưỡng.

Tại đây, ập vào mắt tôi là bữa trưa ngập màu xanh. Nghe loáng thoáng đầu bếp bảo đây toàn rau tự trồng tại vườn rộng hecta của Cao Lan Hamlet. Cafe thì nghi ngút khói, cũng là do vườn trồng, người ở đây tự thu hoạch, tự chế biến. Tôi nhanh gọn “xử lý” một đĩa salad trứng tôm và các loại rau củ tươi mát. Lâu lắm rồi tôi mới có cảm giác ăn ngon. Thanh quản tôi như được tưới mát, ngũ quan tỉnh dậy sau trạng thái ngái ngủ dài ngày bởi màu xanh đỏ vàng của rau củ và bởi vị ngọt mát thanh tao đang rót vào lòng.

Ăn xong, tôi cầm một tách cafe không đường còn bốc khỏi, vừa nhấm nháp vừa tản bộ dọc mấy con đường mòn nhỏ xung quanh khu nghỉ dưỡng. Mải ngủ vùi, tôi không biết chỗ này đẹp hiền lành tới vậy. Đường mát rượi dù đang trưa. hai bên đường phủ đầy cây xanh bóng mát, gió thổi nhè nhẹ lên mặt, hoàn toàn yên tĩnh. Thi thoảng đi ngang qua vài khu nhiều cây, chắc là khoảng vườn, thoáng thấy bóng người lui cui trồng hay chăm cây trái gì đó. Tôi hít hơi thật sâu. Thấy mình thoải mái. Nơi này thân thiện và yên ả hơn tôi tưởng tượng. Tôi cho rằng mình đã chọn đúng chỗ để đi.

Tôi đi dạo như thế tới khi trời về chiều. Vẫn chưa có ý định dừng lại nhưng bụng lại đói và chân thì hơi mỏi. Tôi quyết định về phòng order một đĩa các loại hạt cho nhẹ bụng, uống tí trà, đọc vài trang sách rồi lại ngủ tiếp. Đêm thứ hai trải qua cũng bình yên như đêm đầu, ngủ không mơ, không mộng mị, không choàng tỉnh vì tưởng có chuông điện thoại reo. Tôi ngủ rất ngon.

Ngày thứ Ba…

Đến ngày thứ ba tôi đã chịu mở miệng. Mở miệng ở đây là cũng chỉ để hỏi những thứ muốn biết, chứ còn vẫn không màng tiếp chuyện hay dông dài với ai.

Các bạn ở đây cho biết tôi có thể đi dạo dọc đường lên Tàng Kinh Các gì đó, nghe nói đâu là con đường đẹp nhất chốn này. Có thể ngắm mây mà chỉ cần mở toang cửa sổ phòng, vì thời điểm đầu năm là lý tưởng để mây núi lên ngàn. Nếu thích tôi có thể cùng mọi người trong khu đi trồng rau, hái rau về tự làm đĩa salad ngon lành cho mình. Hoặc có thể bơi trên hồ mây, ngang lưng chừng núi nhìn xuống thung lũng đầy sương. Hay có thể vào khu thiền, yoga tham gia cùng một vài người đang nghỉ tại đây (có hướng dẫn của thầy/ cô).

Còn nhẹ nhàng hơn thì có thể đón bình minh đại ngàn, tận hưởng đêm trăng thanh gió mát bên bếp lửa hồng, hay nghe người già ở đây kể chuyện tộc Cao Lan rồi học nấu những món ăn dân tộc đặc trưng của nơi này.

Cô bạn hướng dẫn còn cẩn thận đưa cho tôi một quyển leaflet và ghi chú bằng tay danh sách các thứ có thể làm tại đây. Tôi cười cảm ơn không nói gì thêm và lại về phòng.

Chỉ vài ba câu hỏi chuyện mà tôi đã thấy mệt trở lại.

Có thể bạn vẫn không hiểu ra. Và bạn cũng chẳng thể dùng suy nghĩ hay tâm lý bình thường áp cho suy nghĩ của họ, những người đang có vấn đề nơi tâm trí. Với họ, mỗi hoạt động bình thường đều là đang cố gắng hết sức bình sinh, như thể đang moi chút hơi tàn ra để làm. Vả khi làm xong, họ chỉ muốn nằm đó, yên, không làm gì, không nói gì, không nghe gì.

Tôi lặng lẽ về phòng, nhận ra 3 ngày qua mình không khỏe như mình vẫn nghĩ. Tiếp tục ngủ. Tôi cho rằng những giấc ngủ ngon kéo dài sẽ khiến cơ thể tôi hồi phục tốt hơn.

Ngày thứ Tư, một sáng ngắm mây tôi thấy mình rất khác…

May mắn đúng như suy nghĩ, sáng ngày tiếp theo, tỉnh giấc nhìn đồng hồ mới 5h sáng. Tôi thấy người nhẹ tâng, như bay được. Trong sự khoan khoái hiếm hoi đó, tôi đi đến mở toang cửa sổ…

Đây, nó đúng là cái khung cảnh ngày đó ập vào mắt tôi. Mây núi trập trùng, lẫn trong làn gió lạnh của sớm mai.

Không khí khiến tôi thấy lạnh, phải khoác vội chiếc áo để trên giường.

Tự nhiên cảnh tượng hùng vĩ, bao la, lại thấy rất gần đó, khiến tôi muốn uống một tách trà gừng pha nhạt ấm ấm. Mấy thứ này đều có sẵn trong phòng, không tốn nhiều công để làm.

Tôi bưng trên tay cái tách ấm, ngồi tựa hẳn người vào chiếc ghế gỗ rộng rãi ngay trước cửa sổ.

Tôi đang được ngắm mây như bay lượn dưới chân mình. Chưa bao giờ tôi có được cảm giác kỳ lạ thế này. Nó không phải là thích thú hay vui vẻ, cũng chẳng phải bơ vơ cô đơn. Tôi chỉ thấy mình như tan vào trong những đám mây kia. Kỳ lạ chúng chỉ là làn sương khói, là không khí tích tụ theo thứ định nghĩa khô khan tôi từng biết. Nhưng giờ, trong hoàn cảnh này, trong tình cảm này, mây là thứ gì đó có tác dụng tẩy rửa. Tôi giơ chân ra, cho những làn khói mây quyết hết vào mình, cảm thấy mây lan tới đâu, tâm tình trong tôi nhẹ nhõm tới đó.

Lúc đó tôi đột nhiên có suy nghĩ, thì ra đời người cũng chỉ mong manh như mây, đâu thễ mạnh mẽ can trường hơn. Giá mà ai cũng có thể hòa cùng cuộc đời, như cách mấy áng mây này quấn quyện vào nhau quanh chân, sườn và đỉnh núi, giá mà con người ta biết thả lỏng hơn, ít chạy đua hơn, yên bình lững lờ trôi như áng mây kia, chắc ai cũng sống đời bình yên.

Buổi sáng hôm đó, từ tinh sương đến khi mặt trời mọc, leo lên cao hẳn treo đầu ngọn núi, tôi còn nhớ mình đã cứ ngồi bất động như vậy. chẳng suy nghĩ, chẳng buồn lòng hay cô độc gì. Chưa bao giờ tôi rơi vào trạng thái kỳ lạ như vậy, nghĩa là đầu, tâm trí, trái tim rỗng nhưng lại thấy thanh tao lạ thường, như kiểu cắt được sợi dây đang trì kéo mình bấy lâu.

Sáng ấy, tôi mới bắt đầu chính thức được sạc pin. Tôi thấy đói, không còn muốn ngủ cả ngày và bắt đầu có ý muốn đi vòng quanh khu nghỉ dưỡng lần nữa… lần này là thật sự “đi”…

Những ngày tiếp sau đó, tôi sẽ kể bạn nghe trong phần tiếp theo của series Cảm xúc (còn tiếp)

Xem lại: