Lên Cao Lan Hamlet tản bộ giữa triền mây

Mấy cụ già xóm tôi hay bắt ghế đánh cờ tâm sự buổi chiều. Có lần ngang qua, nghe các cụ bảo “Thanh niên thời nay giỏi. Chúng ít nhậu, ít hát karaoke, chịu khó làm ăn và thích đi bộ. Chiều nào cũng thấy chúng đi bộ dọc đường núi này đầy”. Tôi mỉm cười, có chút tự hào khi mình cũng là một trong số “thanh niên giỏi” đó.

Đi bộ trên con đường quen thuộc mỗi tuần dường như chưa đủ

Ai cũng biết, tản bộ với nhịp chân đều đặn, tầm 30 phút mỗi ngày giúp cải thiện lưu thông máu. Người bạn giống như được kích hoạt nhẹ nhàng, ở cả 6 hệ cơ quan, trong đó có não bộ, giúp nhận thức, trí nhớ, tư duy được tăng cường.  Khi đi bộ, các khớp được hoạt động nhẹ nhàng, giúp giảm nguy cơ loãng xương, hạn chế tỉ lệ mất cơ khi tuổi cao.

Mà thôi, không nói về khía cạnh khoa học, hãy chỉ nói về sức khỏe tinh thần đi, nó thay đổi ra sao khi chúng ta đi bộ, tản bộ?

Các nghiên cứu từ trăm năm trước đã chỉ ra rằng tập thể dục nói chung và đi bộ nói riêng giúp giải phóng endorphin, loại hormone đóng vai trò giảm căng thẳng, giảm lo âu, thúc đẩy tâm trạng tích cực nơi con người. Đồng thời tăng mức serotonin, một loại hormone khác có chức năng điều hòa tâm trạng.

Và có thể bạn chưa biết, chúng ta làm việc, học tập, suy nghĩ, đối phó với tình huống,xử lý tâm trạng cảm xúc, sáng tạo, giao tiếp tốt, toàn bộ là nhờ các kết nối thần kinh trong não. Đi bộ vừa kích thích sản sinh ra tế bào não mới, đồng thời cải thiện vô số các kết nối thần kinh, làm tốt lên đáng kể các hoạt động vừa kể.

Nhờ vài sự kiện tình cờ, tôi có dịp “nhìn thấu hồng trần” để đưa vội tiết mục “đi bộ” vào lịch trình hàng tuần của mình. Tự cảm thấy bản thân có thay đổi rõ rệt sau chừng 3-4 tháng, nhất là về tâm trạng.

Nhưng cũng như nhiều môn thể dục khác, nếu bạn cũng như tôi, không phải là người con cần mẫn có niềm đam mê tuyệt đối với việc vận động hẳn sẽ không ít lần thấy nhàm chán.

Đành rằng con đường tôi đi bộ 2-3 lần tuần hiện tại đã rất đẹp, là mơ ước của khá nhiều người: dọc triền núi, đường vắng, sạch, có chim hót, có vượn kêu, bên thấy biển, bên thấy núi. Tôi vẫn thấy mình cần hơn thế.

Tôi nghĩ đến việc thử đi bộ ở một đoạn đường mới tinh. Có rừng, sương núi, mây lãng đãng và gió lạnh se se.

Khung cảnh đó chắc tuyệt vời lắm.

Chỉ một nhát click chuột, tôi đã tìm ra một nơi khá lý tưởng, có cái tên nghe lãng mạn si tình “Cao Lan Hamlet”.

À đây không phải cung đường đi bộ. Cao Lan Hamlet là khu nghỉ dượng tại B’Lao (huyện Bảo Lâm), cách thành phố Bảo Lộc tầm 15 cây số, và cách Sài gòn chừng 4 tiếng đi xe. OK ổn, không quá xa như Đà Lạt, lại đạt đủ các tiêu chí đang tìm kiếm.

Tôi biết đầu bạn đang nhảy số. Nào săn mây, thung lũng, nào sườn núi, cây cỏ hoa lá rồi healing các thứ. Đúng thật, nếu muốn thì nơi này có hết đấy.

Nhưng tập trung nào. Thứ tôi thật sự muốn trải nghiệm chính là Đi bộ ở một nơi lạ, bảng lảng trời mây rừng núi se lạnh.

Thật may, chỉ với đôi lời hỏi thăm tại tiếp tân, tôi có ngay thứ mình muốn. Một trong số những hoạt động thư giãn có sẵn ở Cao Lan Hamlet là “Tản bộ giữa rừng thông”. Có người hướng dẫn, tôi đăng ký và lên đường sáng hôm sau.

Trời hôm đó khá lạnh, chắc khách nghỉ tại Cao Lan này còn ngủ vùi. Chỉ mình tôi và 2 bạn trẻ nữa gọn gàng cất bước trên con đường mòn dẫn đến Tàng Kinh Các.

Từ đứa con thành thị ồn ào, rồi thành người xứ biển nóng bức quanh năm, chỉ vài bước chân, tôi đã lạc vào cõi mây.

Dưới chân tôi xao xác tiếng cỏ non. Hai bên đường hoa dại mọc không lề lối nhưng lại thanh tao nhu mì, không khiến người ta quá phân tâm. Tàng Kinh Các nằm bên cạnh hồ tròn trên đỉnh đồi. Từ chỗ nghỉ dưỡng tới đó, chúng tôi sẽ cần băng qua một đoạn đường ven núi. Hai bên, hàng thông trải dài xanh rậm. Gió sớm thổi vào mặt khiến đôi mắt và từng mạch máu nhỏ trên gương mặt nhỏ bé của tôi bừng tỉnh. Có tiếng chim non xanh nhỏ, vài chú bướm đậu bên sương sớm. Tôi nhỏ bé và hồn nhiên như cô bé quàng khăn đó chạy vào khu rừng.

Và gió. Gió lành lạnh, đủ mát, đủ se người, dàn trải khắp không gian, len lỏi vào từng góc ấm áp của cơ thể.

Đã bao giờ bạn đi bộ và thử dừng lại trong gió chưa? Tóc bay phấp phới, da mặt căng ra mát mịn. Thử giơ tay. Thấy như mình đang hào phóng ôm trọn cả đất trời.

Là cảm giác của tôi trong khoảnh khắc đó. Tôi lặng người, vì chưa từng nhận ra một tiếng đồng hồ đi bộ buổi sáng, ở một nơi mới mẻ, lại khiến mình có thể rơi vào trạng thái ung dung, phơi phới đến như vậy.

Là do gió, do mây trời xung quanh mang tí sương sớm, hay vì khung cảnh?

Chắc là tất cả.

Dòng ký ức hạnh phúc tuôn ra

Hôm sau, đã biết đường, tôi thức sớm hơn một chút, nhấp tí trả, hạt điều gạo lứt mang theo, rồi xỏ giày đi lại con đường hôm qua.

Lần này, một mình tôi, hoàn toàn thư giãn, thả lòng tâm trạng.

default

Cảnh vật khiến tôi nhớ lại nhiều thứ. Hôm nay không phải mục tiêu đi bộ xả calo. Tôi muốn dùng tinh mơ này để nghiệm lại quãng đời mình. Nghe có vẻ cao siêu. Kỳ thực, chỉ ở những nơi như vầy bạn mới có thời gian tĩnh lại, lắng nghe lòng mình, đào xới trong mớ ký ức bùng nhùng theo thời gian của mình, để tìm ra những viên ngọc sáng lấp lánh.

Thực hành chánh niệm vẫn còn là khái niệm xa lạ với tôi. Nhưng nhiều năm sống ở đời, đủ để tôi nhận ra, mình chỉ thật sự hạnh phúc khi mình có đủ ký ức hạnh phúc và có thể moi chúng ra khi cần.

Giờ khắc này tôi đang làm việc đó.

Tôi thấy mình lúc 6 tuổi lần đầu được đi chơi xa cùng bố mẹ. Thấy mình cười hớn hở bên bánh sinh nhật mỗi năm với gia đình đủ đầy ấm cúng. Tôi thấy tôi ngày tốt nghiệp, trong vòng tay bạn bè, người thân, những người tôi yêu. Rồi ngày được làm công việc yêu thích. Ngày kết hôn. Ngày “tình yêu đơn phương” đầu tiên của tôi ra đời, rồi đến “tình đơn phương” thứ hai….

Tôi dùng khá nhiều sức để đi lên đỉnh đồi, Từ đây phóng tia nhìn xuống rừng thông xanh bạt ngàn phía dưới. Tôi dường như thấy rõ con đường mình đã qua. Nước mắt cũng nhiều, hạnh phúc cũng dày lên theo từng đó thời gian. Đã lâu lắm tôi không cho ký ức hạnh phúc có dịp sống lại rõ ràng như vậy. Ừ đã lâu lắm.

Buổi sáng đó tản bộ về, tôi đã mỉm cười, nụ cười thành thật hồn nhiên như đứa trẻ, lâu rồi không cảm nhận được. Tôi biết mình đang vui, thật sự vui.

Ở một nơi lạ, nếu đủ an toàn, nhất định bạn phải tản bộ ít nhất một lần

Tôi quyết định ở Cao Lan Hamlet thêm một tuần. Và trong suốt thời gian ấy, sáng nào tôi cũng dành trọn tâm tư cho việc tản bộ và suy nghĩ về những ký ức vui. Tôi nhớ lại từng chi tiết nhỏ, đến cả tiểu tiết như hôm đó mình mặc áo gì, ánh mắt mẹ sáng lên ra sao.. Việc đào sâu, nhớ lại, tỉ mỉ đến từng đường nét của ký ức vui tròn đó, khiến tôi nhận ra mình đã sống cuộc đời đáng sống, rất nhiều. Tôi đã có nhiều mùa xuân, hơn hẳn ngày đông ảm đạm tôi đã từng đi qua.

Có lẽ chỉ ở nơi xa lạ mà yên bình, an toàn thế này, tôi mới làm được toàn bộ quy trình kia. Chắc cảm giác lạ lẫm khiến tâm trí tôi bị kích thích, từng tế bào não trong tôi hân hoan reo hát. Và việc nhớ lại thứ khiến mình vui không còn quá khó khăn.

Con đường xa lạ hôm mới lên, giờ đã quen thuộc. Nhưng niềm hân hoan trong tôi chưa hề sụt giảm, thậm chí còn có dấu hiệu tăng lên.

Ngày cuối, tôi lấy gió gói lại những vui ca trong lòng, gói cả nụ cười vô tư đang có, đóng hành trang quay về phố thị.

Tôi biết nhiêu đó niềm hạnh phúc đủ khiến tôi vượt qua nhiều thứ phía trước, trong vòng ít nhất vài tháng, trước khi tôi kịp quay về nơi này lần nữa.

Lần tới, bạn có muốn đi cùng tôi lên Cao Lan Hamlet, nghỉ dưỡng vài ngày và tản bộ trên con đường nhiều thông, gió và mây?