Đừng nói “chữa lành”, hãy nói “vỗ về tâm trí”

Tôi thấy có một đặc trưng rất hay về những gì xảy ra nơi tâm trí chúng ta. Nếu bạn vui hay buồn từ bên ngoài, dù miễn cưỡng hay vô thức, lâu dần tâm trí bạn sẽ thay đổi cấu trúc của chính nó. Và quay trở lại tác động đến bạn một lần nữa với chính cấu trúc mới này.

Điều này có nghĩa gì? Hãy cứ làm điều mình muốn, cứ tập cười thật tươi, một lúc nào đó, bộ não sẽ “biết cười”, bạn sẽ thật sự vui từ bên trong. Bộ môn Yoga cười cũng từ đây mà ra.

Tâm trí, như vậy, đúng là nơi xuất phát mọi buồn vui hỉ nộ. Khi nó được vỗ về là lúc mọi nhiễu loạn trôi qua, chìm vào hư không, chẳng còn có thể khiến bạn xao động. Nên, ta hãy đừng nói về “chữa lành”. Mà hãy nói về cách để tâm trí bạn thật sự thay đổi, từ sâu trong cấu trúc.

Nhưng bằng cách nào?

Hãy thử chọn cho mình một thứ để vui mỗi ngày. Là ngày bình thường hay giai đoạn bận rộn nhất, tập thói quen cảm thấy vui, cảm thấy nhẹ lòng.

Tôi biết có vài người bạn cũng đang làm việc này. Có người dùng cách xa hoa. Người lại chọn cách bình thường giản dị. Tùy. Sao đều được, miễn bạn vui, và phải liên tục như vậy, trong nhiều ngày, tâm trí mới “thấm”, tự nó biến đổi, để bạn thấy thực sự tốt lên.

Một trong những cách tôi thấy hay. Cần có chút điều kiện, nhưng xứng đáng, nếu bạn quá bận không thể “ươm mầm” mỗi ngày theo cách mình thích. Như bạn tôi. Chọn cách “ở ẩn” một thời gian, khi vài ngày, lúc cả vài tuần.

Tại một nơi ở an toàn, yên tĩnh (tất nhiên cũng đẹp nữa). Tinh sương bạn dậy sớm, khoác vội cái áo len dày, đón bình minh nơi đại ngàn giữa cái lạnh buốt buốt như thấu suốt tâm can. Đợi một chút, nắng lên, hắn tản bộ giữa rừng thông trên đường dẫn tới Tàng Kinh Các, Bảo Lộc. Trưa về học nấu ăn. Thi thoảng còn đi hái rau tản bộ trong khuôn viên nơi ở. Chiều tới, hắn yoga, rồi thiền tại hồ bơi, ngay trên đỉnh Sapung. Rồi tối về, thưởng trà ấm bên vi vút gió ngoài sân.

Bạn bảo thấy đời chậm rãi hẳn.

Rồi giữa lúc ngày chầm chậm trôi bình yên đó, bạn nhận ra mình dần có lại nụ cười, với cây cỏ núi hoa, tự cười với mình khi nhìn vào gương hay tay vớt ánh trăng bên hồ. Hết ngày, bạn lại đánh xe về Sài Gòn, lao vào làm việc. Tâm trí được vỗ về mấy ngày trước, đủ sạc pin cho nụ cười thực tâm trong vài tháng. Rồi khi nào thấy “hết pin”, cười gượng, lại lao xe đi đến cái nơi quen đó, để được vỗ về, được nhoẻn miệng cười.

Có lần bị bỏ rủ rê, tôi cũng đi theo. Vì thường ngày chỉ chọn cách gần gần để vui thôi, nên ban đầu, đến nơi hơi ngợp thật vì cảnh quang nơi này quả là đẹp. Nhưng những hoạt động thả lòng kia hóa ra lại bình dị như không. Chỉ nửa ngày, tôi có cảm giác mình là cư dân vùng đất. Tôi cho đây là bước tiến lớn để một người thật sự để cho tâm trí hòa mình.

Từ đó, tôi tự nhiên thoải mái, tận hưởng mọi thứ ở nơi này dù là nhỏ nhất. Do vốn quen với niềm vui nho nhỏ, thời gian “vui tự tâm” của tôi có vẻ nhanh hơn bạn cùng phòng. Thêm nữa, hai đứa chí cốt ở cùng thành phố mà mỗi năm gặp có 2-3 lần, ra đây, tự nhiên có nhiều thời gian tâm sự, thủ thỉ, theo tôi cũng là một hoạt động “không niêm yết” rất hay khi bạn ở một nơi như vầy.

Tôi đi cùng bạn tầm 10 ngày. Trong mười ngày đó, tâm trí chúng tôi dường như giãn ra thấy rõ. Nó đang được vỗ về cùng với mỗi hoạt động yên ả chúng tôi làm mỗi ngày. Thiển ý tôi cho rằng dù bạn có đi hai ba mình, hay một mình, tới đây, bạn không thể nào không buông bỏ được.

Ý niệm thời gian không gian hòa làm một. Không còn bàn giấy, chẳng còn tiếng lách tách bàn phím, cũng zero cuộc gọi nhỡ của sếp, bạn chỉ còn có mình và mình. Cuộc đối thoại nội tâm có dịp diễn ra sâu sắc như chưa từng trước đó.

Nếu ai đang tổn thương cõi lòng, có thể trong 1-2 ngày, bạn đã có khối thời gian suy nghĩ, nghiền ngẫm và tự vượt qua những thứ, mà trước đây, vì bận rộn cứ vô tình lướt qua, kỳ thực chúng vẫn ở đó, dằn vặt bạn khi đêm về. Sau khi thông suốt, bạn có thêm vài ngày nữa hạnh ngộ những chân phương êm ái xung quanh. Trán giãn ra, vùng cảm xúc trên não bắt đầu kích hoạt vô số tín hiệu tích cực, là lúc bạn thấy mình vui.

Còn nếu bạn đang vô tư bình thường, như tôi, trong chuyến đi kia. Thời gian để tự mình thấy vui vẻ, nhẹ nhõm còn ngắn hơn. Tôi mất nửa ngày hòa nhập. Sang hôm sau là đã thấy cởi bỏ hết mọi lo âu thường nhật. Thời gian quý giá tiếp theo tôi cứ để mọi thứ tự nhiên diễn ra, giản đơn chân thành đáp lại. Cái gì nơi đây cũng có thể làm tôi phơi phới. Ừ, không cười thành tiếng, không cười mỉm hữu duyên, nhưng lòng tôi thật sự nở hoa.

Chuyến đó, tôi đi cùng bạn lên CAO LAN HAMLET, làng nghỉ dưỡng xứ B’lao.

Nơi mà bạn sẽ thấy mình cao hơn mặt nước biển đến 1000 mét.

Địa chỉ cho bạn, nếu cần: Cao Lan Hamlet – Khu nghỉ dưỡng độc đáo xứ B’lao tại Thôn 10A, Xã Lộc Thành, Huyện Bảo Lâm.